CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 41

 Lúc Thiệu Khâm và Giản Tang Du đang hết sức lo lắng, Mạch Nha cũng vô cùng phiền não. Nó nhìn thẳng vào chú và dì đính chính lần nữa: “Con có tên, con gọi là Mạch Nha, tên của con là Giản Y Hàm!”



Ngô Xuân Mai nhíu mày, dùng tiếng phổ thông không chuẩn lặp lại: “Mạch Nha? Cái này có thể gọi là tên sao? Tốt nhất nên nghe theo mẹ gọi là Long Long đi, Long Long mai sau lớn lên chắc chắn sẽ có triển vọng.”



Mạch Nha nhíu mày, ôm đầu bất đắc dĩ nói: “Dì, tại sao dì lại thích đặt tên cho con vậy, còn thích con kêu dì bằng mẹ?”



Chồng của Ngô Xuân Mai – Trần Bưu đứng lên khỏi chiếc ghế đẩu bên cạnh, gạt đầu tàn thuốc lá: “Tôi nói đứa bé này quá lớn, không thể được, hoàn toàn không thể dạy được, tôi đi tìm Từ Chín đòi tiền lại.”



Ngô Xuân Mai ngăn ông ta lại, nhìn vào mắt Mạch Nha, kéo Trần Bưu đến một nơi nói nhỏ: “Tôi xem đứa bé này rất tốt, bộ dáng khôi ngô, trắng trẻo rất dễ làm cho người ta thích. Thằng bé này dễ dàng tìm được như vậy, ta cứ từ từ dạy bảo, quá nhỏ tôi cũng không nuôi tốt được, tôi không có sữa.”



Trần Bưu nhìn chằm chằm Mạch Nha một hồi, thở dài: “Tôi ra ngoài đi dạo.”



Ngô Xuân Mai lại vui vẻ, trở lại ngồi đối diện Mạch Nha, tiếp tục nói với Mạch Nha: “Long Long ngoan, con kêu mẹ, mẹ làm thịt kho tàu cho con ăn.”



Mạch Nha nghe xong chân mày càng nhíu chặt: “……..Con, con không thích ăn thịt mỡ hay thịt kho tàu gì đó, làm thịt gà đi, cho con luôn cả đùi gà.”



Ngô Xuân Mai cười gật đầu: “ Được, đùi gà đều cho con. Con gọi một tiếng mẹ nghe xem.”



Mạch Nha khó xử nhìn bà vài lần, vẫn tiếp tuc cúi đầu xuống: “Con không quen.”



Ngô Xuân Mai cũng là một người phụ nữ có tấm lòng lương thiện, yêu thương trẻ con. Nhìn đứa nhỏ có khuôn mặt đáng yêu này, lấy tay sờ vào mái tóc mềm của nó, dịu dàng nói : “Không sao, lúc nào Long Long suy nghĩ kỹ, khi đó sửa lại cách xưng hô cũng được.”


Đang nói chuyện, thì một cô bé đeo balo đi vào, nhìn thấy Mạch Nha và mẹ ngồi ở trước bàn, sắc mặt buồn bã : “Mẹ, con về rồi.”



“À…” Ngô Xuân Mai đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng bếp, lại lo lắng quay đầu dặn dò con gái – Trần Úc: “Trông chừng em trai, đừng để nó chạy trốn.”



Trần Úc mím môi, một lúc lâu mới gật đầu: “Con biết.”



Mặc dù cô bé mới đi học được hai năm, nhưng cô bé biết đây không phải là em trai ruột của mình.



Trần Úc mở hộp đựng dụng cụ học tập ra, cầm bút chì làm bài tập ở đó. Thỉnh thoảng nhìn Mạch Nha vài lần. Mạch Nha nắm sấp lên bàn, cũng mở to đôi mắt ngập nước nhìn cô bé.



Trần Úc nhìn đứa bé trai tự nhiên xuất hiện trong nhà mình vào mười ngày trước, mặc quần áo đẹp đẽ, tóc cũng được cắt gọn gàng, không giống những đứa bé trong thôn. Ngay cả khi cô bé đi chợ trên thị trấn cũng chưa từng thấy đứa nhỏ nào hoàn hảo hơn nó.



“Chị, chị có điện thoại không?” Mạch Nha chống cằm hỏi từng chữ.



Trần Úc cắn cắn đầu bút chì: “Điện thoại?” Cô bé biết điện thoại là cái gì, đã từng thấy qua trên một tấm hình nhỏ, cũng biết nhà Lão Lý trưởng thôn có. Nhưng mà điện thoại nhà ông ta rất mắc, gọi một lần phải trả năm đồng tiền.



“Tôi không có.” Trần Úc lạnh nhạt trả lời, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.



Mạch Nha cẩn thận đi đến bên cạnh cô, chống cằm xem cô viết chữ, vươn ngón tay chỉ chỉ chỗ chữ cô vừa viết xong: “Chỗ này sai rồi, không phải viết như vậy.”



Trần Úc nhìn nó không vui.



Hai mắt Mạch Nha trong vắt sáng long lanh, vui vẻ cười nói với cô bé: “Chị, chị viết chữ rất đẹp, viết tốt hơn em.”



Trần Úc lạnh lùng nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt có một chút xúc động.



Mạch Nha lấy một viên kẹo trong balô ra: “Cho chị nè, đây là Chocolate, chị nếm thử xem có ngon không? Đây là viên kẹo cuối cùng của em, tặng chị đó.”



Trần Úc nhìn vỏ kẹo rất đẹp, giấy cao cấp màu cà phê còn in vài chữ mà cô nhìn không hiểu.



Mạch Nha đẩy đẩy chocolate lên trước mặt cô bé, che miệng nói nhỏ: “Em sẽ không nói với dì, chị ăn đi.”



Trần Úc ngậm chocolate vào miệng, đôi mắt tròn tròn mở to, giống như tò mò với hương vị này.



Mạch Nha ghé vào cạnh cô bé, cười cười nhìn cô, tay còn nựng gương mặt cô bé: “Bộ dáng của của chị thật là đẹp. Để em chải đầu cho chị, em chải được rất nhiều kiểu tóc, đều là mẹ em dạy em.”



“Mẹ em?” Trần Úc nghi ngờ nhìn nó.



Vẻ mặt của Mạch Nha lộ ra một chút bi thương: “Em bị người xấu bắt đi, chắc chắn mẹ sẽ rất đau lòng.”



Trần Úc đang muốn nói cái gì, Ngô Xuân Mai lại từ phòng bếp đi ra, Mạch Nha lập tức kéo ghế nhỏ qua, ngoan ngoãn ngồi yên.



***



Từ miệng của kẻ buôn người, Quan Trì tra ra được manh mối có ích. Biết được có thể Mạch Nha bị bán vào một thị trấn ở tỉnh G. Sau đó lại qua tay người khác, tiếp tục nữa thì có chút khó khăn trong việc điều tra. Sau khi báo cáo lên tỉnh, Quan Trì muốn tự mình đi một chuyến, nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát địa phương.



Sau khi biết được tin tức, Giản Tang Du kiên quyết muốn đi cùng. Quan Trì không đồng ý. Lúc này đi chưa chắc có kết quả, mà vụ án còn đang tiến triển trong nội bộ, có một số việc Giản Tang Du không tiện tham gia vào.



“Quan Trì cầu xin anh, tôi tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến các vị”. Nhìn vẻ mặt chân thành của Giản Tang Du, làm cho Quan Trì muốn nói những lời từ chối cũng không nói nên lời.



Thiệu Khâm nhìn dáng vẻ lo lắng của Giản Tang Du, nói với Quan Trì: “Mình sẽ ở cạnh cô ấy, chúng tôi cũng muốn nhìn thấy con trai trước nhất.”



Quan Trì phá lệ đồng ý, vì thế ba người cùng xuất phát, chạy đến huyện Y của Tỉnh G.



Huyện Y là huyện mang phong cách cổ xưa, người dân vô cùng giản dị chất phác. Sống ở nơi này phần lớn là dân tộc thiểu số, người dân đều rất nhiệt tình. Nhóm cảnh sát đón bọn họ hỏi rõ tình huống, sau đó Quan Trì và họ nhanh chóng đi họp trong cục, Giản Tang Du và Thiệu Khâm ở lại nhà khách .



Nhà khách rất nhỏ, nhưng rất sạch sẽ, đẩy cửa sổ ra có thể nhìn thấy núi rừng trùng trùng điệp điệp, sương mù dày đặc nhìn không thấy phía dưới. Giản Tang Du nhìn địa hình hiểm trở như vậy , trong lòng đầy khổ sở.



Không biết Mạch Nha ở nơi nào, ở trong gia đình nào?



Gia đình đó đối với nó có tốt không, ăn có quen không?



Làm mẹ mỗi khi nghĩ đến con, đều cực kỳ đau lòng, Giản Tang Du nghĩ khôn nghĩ dại, trời càng ngày càng lạnh. Ở trong núi lớn như thế này con trai có thể không chịu được mà bị cảm lạnh thì sao đây?



Suy nghĩ bất an một khi hình thành sẽ rất khó thay đổi, cô nghĩ tới nghĩ lui bất giác nức nở khóc ra thành tiếng.



Khi cửa phòng vang lên dồn dập cô cũng không ra mở. Một lát sau, cố gắng bình thường trở lại, cô khó nhọc hé cửa .



Thiệu Khâm mặc áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản, đứng ở cửa yên lặng nhìn cô một lúc lâu, tiến về trước một bước ôm cô vào lòng: “Ở cách vách còn nghe tiếng em khóc.”



Giản Tang Du vùi đầu vào bờ vai anh, nước mắt không kiềm chế được lại tràn ra dàn dụa. Tay vòng ra sau ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, nức nở nói: “Đã gần một tháng rồi, chắc chắn Mạch Nha rất nhớ chúng ta.”



Ngực Thiệu Khâm âm ỉ đau. Anh là đàn ông, dù áp lực đến mức nào, lý trí cũng bảo phải kiên cường. Anh dịu dàng vỗ vỗ lưng cô, nhỏ giọng nói: “Lần này đến đây nhất định có thể tìm được con trai.”



Giản Tang Du ngẩng đầu nhìn anh, Thiệu Khâm nhìn khóe mắt đỏ hoe của cô, giơ tay vuốt ve, khàn giọng nói: “Đừng khóc, mắt đã sưng thành như vậy, Mạch Nha nhìn thấy sẽ không nhận ra em.”



Khó khăn lắm Giản Tang Du mới cười được một chút, khóe môi khô khốc hơi đau: “Em đã xấu thành như vậy sao?”



Thiệu Khâm không nói chuyện, chỉ dịu dàng vuốt tóc cô.



***



Trong lòng Giản Tang Du lo lắng cho con, buổi chiều liền đi dạo trong thị trấn cho khuây khỏa. Thiệu Khâm vẫn đi cùng cô. Hai người yên lặng bước đi trên con đường lát đá. Hai bên có vài cửa hàng, phần lớn là bán tạp hóa. Thỉnh thoảng trên đường có vài người xung quanh liếc nhìn họ với ánh mắt tò mò, ngạc nhiên với cách ăn mặc của bọn họ.



Tâm trạng của Giản Tang Du dần dần hồi phục không ít, tại nơi yên bình này, trong lòng cũng sinh ra một chút bình yên.



Quan Trì và cảnh sát địa phương luôn luôn bận việc. Vụ án có tiến triển, bởi vì theo quy định không thể tiết lộ quá nhiều cho bọn họ, Quan Trì chỉ nói, lần này chắc chắn có thể đón Mạch Nha cùng trở về.



Cuối cùng tâm trạng của Giản Tang Du cũng có chút tốt lên, nhưng mà ngày nào chưa gặp được con trai thì ngày đó trong lòng cô vẫn còn lo lắng.



Buổi tối, trước khi ngủ, cô vẫn ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen.



Thị trấn nhỏ đã ngủ say trong màn đêm, chỉ còn những con đường lát đá rộng lớn uốn lượn nối tiếp. Cách một đoạn mới có một chiếc đèn đường mờ nhạt, thỉnh thoảng có thể nghe tiếng chuông của xe đạp đi ngang qua.



Giản Tang Du nhớ lại mấy năm nay sống nương tựa cùng con trai. Cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến cha mẹ, lại nghĩ đến Thiệu Khâm. Người đã mất, cô thật sự không thể biết cách nghĩ của họ. Nhưng giờ phút này, cô là một người mẹ, mới hiểu được trong lòng cha mẹ con cái quan trọng như thế nào.



Năm đó đối với chuyện của cô, chắc chắn cha mẹ hết sức đau lòng nhưng vẫn bảo vệ cô. Vì cho cô cái công lý cho nên lần lượt chống án. Cha mẹ mặc dù qua đời nhưng cô biết, đến giờ phút này, tình yêu họ dành cho cô sẽ không thay đổi.



Mấy năm nay cô tự dày vò bản thân đến thương tích đầy mình, cha mẹ có đau lòng không?



Trước phòng nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ cửa, bỗng nhiên tim Giản Tang Du đập loạn lên vài nhịp, cô không cần đoán cũng biết ngoài cửa là người nào.



Thiệu Khâm đứng ở trước cửa im lặng, khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc và thâm tình nhìn cô: “Anh lo lắng cho em, buổi tối cùng nhau ngủ đi.”



Nói xong anh cũng không chờ cô trả lời, trực tiếp mạnh mẽ bước vào phòng cô, đặt gối mang theo lên đầu giường, xoay người lại yên lặng nhìn cô.



Giản Tang Du siết mạnh tay nắm cửa, cuối cùng chậm rãi đóng cửa lại.



***



Buổi tối trong thị trấn cổ xưa này không có chút âm thanh nào. Nửa đêm sẽ nghe được tiếng chim hót từ sâu trong núi truyền ra. Thỉnh thoảng vọng lại vài tiếng chó sủa loạn lên. Từ trước đến nay Giản Tang Du đều ít ngủ, lại vì Thiệu Khâm – người đàn ông cao 1m8 chen chúc trên một chiếc giường đơn, lật người liên tục cũng khó ngủ. Mỗi lần nghe thấy âm thanh kỳ quái, cô liền mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào căn phòng tối như mực mà ngẩn ngơ.



Trong đêm tối giống như có vô số những móng vuốt hung dữ đuổi theo cô, Giản Tang Du càng chôn chặt dưới tấm chăm ấm áp.



Cánh tay nặng trĩu của Thiệu Khâm khoác lên eo của cô, hơi thở thoảng rơi xuống chiếc gáy của cô, bỗng nhiên mở miệng nói chuyện: “Ngủ không được hả?”



Hai tay Giản Tang Du gắt gao nắm chặt chăn, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.



Tay Thiệu Khâm từ từ dời lên trên, không có tiếng động chui vào trong nội y của cô, lòng bàn tay ấm áp phủ ở ngực, rất nóng. Anh dịu dàng nắn bóp, thỉnh thoảng một bàn tay bao trùm cả hai bên, vuốt ve qua lại.



Trái tim Giản Tang Du đập thình thịch, trong đêm vắng anh nghe càng rõ.



“Đừng sợ, anh ở đây.”



Giọng nói trầm thấp của Thiệu Khâm vang lên trên đỉnh đầu của cô, môi của anh dán ở sau đầu cô, nhẹ nhàng hôn lên tóc của cô: “Vừa nghe thấy tiếng động đã phát run, sao vẫn còn tật xấu này?”



Giản Tang Du im lặng một lúc lâu nói: “Chắc chắn Mạch Nha cũng đang sợ hãi. Tại sao nửa đêm lại có nhiều âm thanh kỳ quái như vậy?”



Doanh trại của Thiệu Khâm vốn là ở trong núi, đã quen với những âm thanh này rồi. Anh kéo cô cuộn trở lại, ôm chặt thêm một chút nữa, giọng khàn khàn trả lời: “Chúng nó đều là những động vật nhỏ đáng yêu, tại buổi tối yên tĩnh như vậy, em không ngủ được, chúng cũng không ngủ được. Em có thể tưởng tưởng bộ dạng vui đùa của chúng trong rừng, có phải đáng yêu hay không?”



Giản Tang Du từ từ nhắm hai mắt tưởng tượng, quả thực là không có hình ảnh đáng sợ như vừa rồi. Thậm chí có thể mơ tưởng bản thân cũng được đặt dưới ánh trăng mông lung dưới tầng cây, nhìn những động vật nhỏ bám trên nhánh cây vui đùa diễn trò.



Bàn tay khô ráo của Thiệu Khâm lại du ngoạn trên thân thể của cô, cọ xát trên da thịt cô, khiến người trở nên ấm áp dễ chịu. Một lúc sau anh lại chuyển qua vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của cô, như đã vô cùng quen thuộc từ lâu, cuối cùng cúi đầu hôn cô: “Em mệt mỏi cả ngày rồi, ngủ đi.”



Giản Tang Du rúc sâu vào lòng anh, cuối cùng cũng yên lặng ngủ thiếp đi.



Hôm sau Giản Tang Du đang mơ màng thì bị Thiệu Khâm làm thức giấc. Anh nằm trên người cô, úp mặt vào ngực cô cắn mút, Giản Tang Du đẩy anh: “Thiệu Khâm___”



Thiệu Khâm cắn nhẹ đỉnh núi cô một chút, lập tức cô liền ngoan ngoãn không lên tiếng.



Thiệu Khâm mút càng dữ dội hơn. Giản Tang Du khó chịu vặn vẹo người. Tay Thiệu Khâm cởi nút quần Jean của cô, Giản Tang Du vội vàng giơ tay chặn lại.



Thiệu Khâm hôn lên môi cô: “Chỉ sờ chút thôi, không đi vào đâu.”



Giản Tang Du đỏ mặt lắc đầu: “Đừng!”



Thiệu Khâm cúi đầu tiếp tục vân vê, khiến nụ hoa của cô đứng thẳng khiêu khích. Giản Tang Du cảm giác dưới người bị cọ xát, mặt càng nóng hơn. May mắn điện thoại di động reo lên.



Cô còn chưa kịp lấy, tay Thiệu Khâm đã cầm qua. Anh chống tay phía sau cô nhíu mày nhìn dãy số, cuối cùng trực tiếp ấn nút nhấc máy.



Trong điện thoại truyền đến giọng nói rõ ràng của Mạch Nha: “Mẹ? Mẹ, con làMạch Nha, mẹ mau đến đây cứu con___”


 CHƯƠNG 73

“Cục cưng!” giọng Giản Tang Du run lên, vừa định hỏi địa chỉ của con trai thì điện thoại đột nhiên bị cắt đứt. Cô gấp gáp “Alô” vài tiếng, nhưng bên kia đầu điện thoại cũng không có ai trả lời cô.



Giản Tang Du mờ mịt nhìn Thiệu Khâm.



Thiệu Khâm cầm áo khoác của cô giúp cô mặc vào, vẻ mặt quả quyết: “Chúng ta đi tìm Quan Trì để tra cứu mã số điện thoại này nằm ở đâu.”

Lúc này Giản Tang Du mới hoàn hồn lại, vội vàng cài cúc áo, nhưng ngón tay lại run bần bật.



Thiệu Khâm mặc quần áo tử tế xong bắt gặp bộ dạng hoảng hốt lo sợ của cô, cúi người đứng trước mặt giúp cô cài từng cúc áo lại: “Chúng ta đang ở rất gần con trai rồi, đừng hoảng hốt.”



Cánh mũi Giản Tang Du phập phồng, mắt đỏ ngầu, toát lên vẻ lo lắng: “Sao đột nhiên lại gián đoạn? Có phải là bị phát hiện rồi không?”



Ánh mắt Thiệu Khâm trầm tĩnh, thâm thúy, yên lặng không tiếng động nhìn cô: “Chúng ta cần tranh thủ thời gian.”



Mạch Nha hốt hoảng vì bị giật điện thoại trong tay, mắt liếc nhanh, thấy bà chủ tiệm tạp hóa nhìn chằm chằm vào nó. Ánh mắt bà ta vô cùng hung hãn, khuôn mặt dữ dằn, hỏi: “Mày vừa gọi điện cho ai?”



Bà ta biết đứa nhỏ này được Trần Bưu mua từ “Nhân tử”, sau khi vợ Trần Bưu sinh con gái Trần Úc hai người vẫn luôn bất hòa, mấy năm nay cũng không đẻ thêm nữa. Trần Bưu là người đàng hoàng, cũng không phải là ghét bỏ vợ. Nhưng anh ta vẫn chịu ảnh hưởng của tư tưởng phong kiến, anh ta không thể không có con trai để hương hỏa sau này.



Do đó Trần Bưu mới tìm lão Cửu hỗ trợ ——



Mạch Nha luống cuống cắn cắn môi, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn bà: “Cháu sẽ cho bà tiền.”



Bà chủ cười lạnh lùng, đem năm quan tiền nhét vào trong túi áo Trần Úc, ý vị sâu xa vỗ vỗ bả vai cô bé: “Úc à, em trai con là do ba mẹ con mua về, nếu để nó chạy mất thì ba mẹ con sẽ bị mất tiền. Hơn nữa ba mẹ còn có thể bị cảnh sát bắt giam, đến lúc đó con sẽ trở thành cô nhi không ai muốn nuôi con đâu. Vì vậy con hãy trông em trai con thật tốt vào.”



Trần Úc giật mình nhìn bà chủ.



Chân mày Mạch Nha nhíu chặt hơn, nó vẫn chưa kịp nói ra địa chỉ, không biết ba mẹ có thể tìm thấy nó hay không. . . . . .



Chuyện này rất nhanh đã bị Trần Bưu biết được, anh ta xách cổ Mạch Nha lên, lôi vào trong nhà: “Thằng nhóc chết tiệt này, còn biết bắn tin, định làm phản hả!”



Anh ta lôi cổ Mạch Nha về nhà, mặt Mạch Nha đỏ ửng lên.



Đến lúc vào trong nhà, Trần Bưu nhốt Mạch Nha vào phòng rồi khóa lại, anh ta lạnh lùng bấm “Cạch” một cái, Mạch Nha ở trong khe cửa ngẩng mặt lên, đôi mắt đen láy tràn đầy tức giận: “Ba tôi nhất định sẽ tới cứu tôi!”



Trần Bưu cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống mặt nó: “Ba của mày? Hiện tại tao chính là cha của mày, khi nào mày suy nghĩ cẩn thận tao sẽ thả mày ra ngoài.”



Trần Úc đứng phía sau, nhiều lần muốn mở miệng cầu xin cho em, cũng bị vẻ mặt âm trầm của cha làm cho sợ hãi, trốn vào góc phòng không ngừng quan sát xung quanh cẩn thận.



Ngô Xuân Mai vừa nhìn thấy Trần Bưu nổi giận, cũng sợ hãi nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nó mới chỉ là một đứa trẻ, anh cần gì phải giận giữ với nó như vậy.”



Trần Bưu ngồi bên cạnh bàn uống nước, nghe vậy không vui nhìn cô một cái: “Cũng là tại cô, tôi đã nói đứa nhỏ lớn như vậy sẽ không dễ nuôi, cô lại hết lần này tới lần khác muốn giữ nó lại, nếu cảnh sát tìm tới thì——”



Ngô Xuân Mai nhíu lông mày, vẻ mặt thản nhiên: “Tìm đến thì sao, chúng ta dùng tiền của chúng ta mua nó mà, cứ để cho bọn họ tìm lão Cửu đi.”



Trần Bưu và Ngô Xuân Mai đều không được đi học nên suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản. Họ cho rằng vật gì họ bỏ tiền ra mua thì nó là thuộc sở hữu của họ.



Trần Bưu cũng không quá để tâm vào chuyện này nữa. Nhưng cơn tức giận vẫn chưa tan, nghiêm túc xoay người nhìn Trần Úc đang ngồi trong góc cảnh cáo: “Sau này không được dẫn nó ra ngoài, nếu thằng nhóc mà chạy trốn thì tao sẽ hỏi tội mày đấy.”



Trần Úc ngậm miệng, tủi thân nhìn mẹ mình.



Ngô Xuân Mai thở dài, nhỏ giọng nói với Trần Bưu: “Được rồi, trước hết chúng ta hãy giam nó trong đó vài ngày. Trẻ con tính rất hay quên. Sau này nuôi nó một thời gian thì nó sẽ có tình cảm với chúng ta thôi.”



Bàn tay Mạch Nha nắm chặt then cửa không ngừng dùng sức. Lồng ngực non nớt vì tức giận mà không ngừng phập phồng. Nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của mấy người ngoài cửa, nó từ từ cúi đầu xuống, ngồi xuống ôm chặt lấy đầu gối.



Trong phòng có chút tối tăm, chỉ có một tia sáng nhỏ xuyên qua khe cửa hẹp, Mạch Nha nắm chặt tay lại, nó tin tưởng ba mẹ nhất định có thể tìm được ra nó. Ba và mẹ của nó đều rất dũng cảm và hiểu rõ nó nhất, nhất định họ sẽ tìm được đầu mối để tới cứu nó!


Trong lòng Mạch Nha tràn đầy hi vọng.



***



Quan Trì thông qua dãy số điện thoại tìm được địa chỉ. Chủ hộ là một nông dân, tên là Lý Song, tọa lạc tại dãy Lao sơn, cách khe suối đen chừng một dặm.



Có đầu mối này họ sẽ dễ tìm kiếm hơn, cho dù sắc trời đã muộn, thời tiết cũng không tốt lắm. Nhưng cảnh sát hình sự trong huyện vẫn làm hết phận sự của mình, lái xe cảnh sát đưa ba người Thiệu Khâm lên đường.



Lúc lên đường Thiệu Khâm chú ý tới vẻ mặt đông cứng lại của hai viên cảnh sát hình sự, thậm chí còn đeo cả súng lục, anh thấp giọng hỏi Quan Trì: “Sẽ có nguy hiểm sao?”



Quan Trì phức tạp nhìn anh, tránh xa Giản Tang Du, đè thấp giọng nói: “Thôn này đặc biệt đoàn kết. . . . . . Để phòng ngừa rủi ro, lúc đó cậu nhất định phải tỉnh táo. Chúng ta phải nghe theo sự sắp đặt của hai vị cảnh sát kia, họ là những người rất có kinh nghiệm trong việc kiểm soát, chế ngự những thôn như thế này.”



Thiệu Khâm trầm mặc đi theo Quan Trì lên xe cảnh sát, Giản Tang Du ngồi cạnh anh, bàn tay của hai người đan chặt vào nhau, nhưng cũng không ai mở miệng nói điều gì.



Con đường núi phía trước vừa xóc vừa ghập ghềnh, trên con đường đất hẹp như vậy xe rất khó tiến lên phía trước, càng tiến sâu vào cánh rừng không khí càng lạnh lẽo âm u đến rợn người. Rừng cây sâu hun hút không thấy rõ dường như đang ẩn chứa không biết bao nhiêu nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị tấn công lại.



Ở tỉnh G này mùa thu thường mưa nhiều, hai ngày trước lại vừa có trận mưa to khiến cho đường lầy lội rất kinh khủng, trời âm u càng làm cho lòng người cảm thấy bất an.



Đang lái xe đột nhiên Lưu Đội giương mắt nhìn bầu trời âm u phía xa, âm thầm cau mày: “Ngàn vạn lần đừng có mưa, chỉ cần trời mưa thì sẽ rất nguy hiểm.”



Quan Trì tò mò nói tiếp: “Có nguy hiểm gì sao?”



Viên cảnh sát hình sự là một người trẻ tuổi, nghe thấy câu hỏi của Quan Trì cười cười nói: “Anh là người thành phố nên không hiểu, không phải nói để hù dọa anh. Hiện tại là mùa mưa, hi vọng chúng ta là người tốt sẽ không xảy ra chuyện gì .”



So với viên cảnh sát tự cho những lời mình nói là hài hước thì vẻ mặt của Quan Trì lại đông cứng lại, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ là bầu trời bao la.



Bầu trời tối tăm bị những đám mây che phủ, cả thung lũng thật giống như bị chìm ở đáy nồi. Đập vào mắt là dòng nước không những không sạch sẽ mà đen như mực , những hàng cây trùng điệp chọc thẳng lên bầu trời như đem tầng mây kia bổ ra.



Thiệu Khâm quay đầu liếc nhìn Giản Tang Du, nhẹ nhàng nắm tay cô: “Em sợ không?”



Trong bóng tối, sắc mặt Giản Tang Du trông càng nhợt nhạt hơn, đôi mắt trong vắt, cô khẽ lắc đầu, kiên định trả lời: “Không sợ, Mạch Nha còn đang chờ em.”



Thiệu Khâm nhẹ nhàng cười với cô một tiếng, ngón tay càng siết chặt hơn.



***
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog